Hà Nội – Trạm Tấu: 220km
Huyện Trạm Tấu, tỉnh Yên Bái cách Hà Nội 220km. Chúng tôi xuất phát buổi trưa, ăn trưa tại Thanh Sơn.
Thoát khỏi cái ngột ngạt, đông đúc của Hà Nội, đường 32 đi Thanh Sơn, Thu Cúc thoáng hơn, có lẽ trục đường này mật độ giao thông ít, nên không được quan tâm lắm vì vậy chất lượng đường không tốt, nhiều ổ gà, bao năm nay vẫn vậy. Bù lại, cảnh đồng quê trục đường này khá đẹp, yên bình, những quán ăn, quán nước chúng tôi dừng chân, chủ quán và người dân đều rất thân thiện.
Nghĩa Lộ nằm trên đường đi (từ Nghĩa Lộ lên Trạm Tấu 50km) nay đã sầm uất hơn. Ngày xưa đến Nghĩa Lộ, người ta thường nói đến toà nhà 7 tầng, đây là 1 khách sạn có 7 tầng, to và cao nhất Nghĩa Lộ, nay đã khác, có nhiều toà nhà cao hơn, to hơn, Nghĩa Lộ đã phát triển hơn rất nhiều.
Qua Nghĩa Lộ là con đường không quá rộng, nhưng tuyệt đẹp với những khúc cua uốn lượn, mỗi khúc cua mở ra một dãy núi, một triền vực, một con suối, hay những bản nhỏ xa xa rất đẹp.
Đến Trạm Tấu, chúng tôi theo con đường nhỏ vào bản, trong bản có một khu nghỉ dưỡng khá đẹp và bình dân, tại đây có bể ngâm dẫn nước từ suối nước nóng vào. Phòng ngủ là những mái nhà gỗ được thiết kế đơn giản, mộc mạc và khá thân thiện với môi trường.
Ông chủ khu nghĩ dưỡng này vốn là một thầy giáo vùng cao, anh còn khá trẻ, rất thân thiện, mộc mạc như người dân vùng cao nơi đây, tuy nhiên, anh cũng rất nhanh nhạy, chịu khó tiếp thu để thay đổi, điều chỉnh dịch vụ và ngày một phục vụ du khách tốt hơn.
Cả ngày đi đường mệt mỏi, buổi tối chúng tôi xuống bể nước nóng ngâm, rất thư giãn và thú vị.
Buổi sáng, ngồi nhâm nhi ly cafe, nghe bản độc tấu sáo mèo “Xuân về trên bản mèo” ngắm bà con đi làm đồng trên những thửa ruộng bậc thang, thật yên bình.
Sau khi ăn sáng, chúng tôi khởi hành lên bản Cu Vai. Bản Cu Vai nằm trên núi khá cao so với Trạm Tấu, là một bản nhỏ của người Mông, nằm biệt lập và chỉ có 1 đường lên xuống.
Đường lên bản là đường mòn, khá dốc và khó đi, chúng tôi đi bằng xe máy, nhiều đoạn dốc, đất đá lổn nhổn, các thành viên phải xúm vào đẩy từng xe một lên. Lúc đó tôi đã nghĩ người dân bản trên này thật vất vả, giao thông khó khăn, cuộc sống biệt lập thế này hẳn rất thiếu thốn.
Sau mấy tiếng đánh vật với con đường mòn dốc khúc khuỷu và thành viên nào cũng “vồ ếch” mấy cú thì chúng tôi cũng lên đến bản Cu Vai.
Quả không uổng công vất vả, bản Cu Vai nằm trên đỉnh núi cao, có tầm view rất đẹp, những ngọn núi xa xa cực kỳ hùng vĩ, chúng tôi thi nhau chụp ảnh. Người dân thấy khách phương xa đến xúm lại hỏi thăm, ai cũng muốn mời chúng tôi vào nhà chơi, đám trẻ con thì đứng nép vào cột nhà hoặc chân bố mẹ, mắt mở to tròn ngạc nhiên nhìn chúng tôi, có bé bạo hơn thì cười khúc khích.
Những mái nhà nơi đây đặc trưng kiểu mái gỗ của người Mông, nhưng ngôi nhà gỗ mang nét đẹp hồn hậu và cũ kỹ màu thời gian, một số nhà trồng vài cây đào nhỏ trước nhà, những cánh hoa nở lơ phơ trước gió. Không gian nơi đây cứ thế khiến tâm hồn chúng tôi thư thả và cứ thế mà níu chân những lãng khách.